Chuyện thật kể lại của một cô gái 6

Sau cuộc gọi đó tôi biết mình đã biến thành một người phụ thất bại, thất bại nhất trong cuộc đời này, tại sao tình yêu của tôi lại để người khác mặc nhiên quyết định, phải là con mắt người khác chọn mới được song song với điều đó tôi bắt đầu thấy
hận anh, hận sự yếu đuối đến nhu nhược của anh. Nhưng cái hận đó chẳng thấm vào đâu so với nỗi nhớ dành cho anh, đến khi sự lo lắng về beby của tôi đến tai anh, anh đã gọi điện cho tôi và nói: Anh biết em là người can đảm, nếu có gì cần đến anh em cứ nói, anh lúc nào cũng có trách nhiêm với em, anh rất yêu em nhưng cũng đồng thời yêu gia đình mình. mong em hãy hiểu cho anh, tôi tạm an lòng nếu như anh không kết thúc bằng một câu nói, anh đã nói với mẹ, mẹ bảo nếu như lúc em gọi điện cho ba mà chịu năn nỉ và khóc lóc có lẽ sự việc không đi đến mức như thế này. Tôi nghe nghẹn cả lồng ngực, tôi điềm đạm
_ Cảm ơn sự chiếu cố của ba mẹ anh và cả của anh nữa vì tất cả những gì đã xảy ra, nhưng anh nên nhớ cho một điều
_Tôi không làm gì sai cả để phải khóc lóc van xin ai, tôi hận bản thân mình tại sao lại yêu anh nhiều đến vậy để phải chịu sự sỉ nhục như hôm nay, tôi có lòng tự trọng của bản thân tôi. Tôi không có cái trách nhiệm phải van xin ba anh ban phát tình yêu của anh cho tôi, nếu cần có trách nhiệm chỉ khi tôi đã là vợ của anh kìa, nhưng cũng chỉ là trách nhiệm phải chăm sóc ông bà và làm một người con dâu hiếu thảo.
Rất may thay ông trời cũng không đến mức trêu ngươi người khác, tôi đã thấy lại kinh nguyệt, tức là chuyện đáng tiếc đã không xảy ra.

Tôi đã xa anh gần 3 tháng, cũng đồng nghĩa với việc tôi mất tất cả, tôi đã bỏ học, bõ lại một tương lai tươi sáng vì anh, dưới bàn tay chăm sóc của mẹ cũng khiến tôi dần nguôi ngoai nỗi nhớ, nhưng dù cho tình yêu của mẹ tôi có cao cả đến mức nào thì cũng không thể thay thế được sự ấm áp của một người đàn ông trong tôi. Tôi lại bắt đầu thấy nhớ, thấy khao khát tình dục, tôi thường chốn trong phòng một mình để bắt đầu bằng những cuộn phim sex, tôi coi mê mẫn, càng coi càng khiến tôi ham muốn một người đàn ông đến cháy bỏng, tôi bắt đầu thử lần mò vào con chim bé nhỏ, như để an ủi nó, tôi mò mẫm, bàn tay tôi tuy không thể khiến nó thấy thỏa mãn như của anh nhưng cũng tạm làm nó kích thích, tôi cứ rờ… rờ mãi, cũng vuốt ve, và lâu dần thấy nó vô nghĩa vì nó chỉ làm tôi thấy thích thích đơn giản là vậy.
Vào một buổi chiều, tôi đi tắm, cầm cái đầu ti vuốt ve nhẹ nhẹ, trong tấm gương in rõ hình một cơ thể đang tràn đầy ham muốn xuất hiện, tôi lại nhớ anh, chỉ nhớ về dục vọng, chứ không còn chút cảm giác yêu thương nào tồn tại nữa cả, tôi bắt đấu miên man nghĩ đến những hình ảnh của anh đã từng làm, nước đang ra, tôi có cảm giác ra rất nhiều, tôi quấn chiếc khăn tắm chạy vội về phòng, và nằm dang hai chân ra, đưa bàn tay quét một lượt giống như anh từng làm, đây lần đầu tiên tôi vuốt thật nhiệt tình nó, tôi có cảm giác mềm mềm, cái đó là của mình đó sao, mắt tôi bắt đầu nhắm lại, tắt hết đèn trong phòng và đóng tất cả cửa sổ lại, giờ chỉ cỏn tôi và bóng tối bao phủ xung quanh, tôi bắt đầu tưởng tưởng, tưởng tưởng đến anh đang hôn mình, miệng thì hôn tay thì mò mẫm mình, cùng với tưởng tượng một tay tôi lần mò nó và một tay ve vuốt đầu ti nhiệt tình, từ miệng tôi đã phát ra âm thanh nhẹ nhẹ vừa đủ để bản thân nghe thấy, đôt nhiên tôi thấy kích thích đến kỳ lạ, tay tôi trà sát cái hột le ngày một mạnh dần và rồi… nó đã xuất hiện, cái cảm giác sung sướng đến tê người, nó đã đến rồi, lần đầu tiên bản thân mình có thể làm mình sướng, tay chân tôi mỏi rã rời, đầu óc đang mụ dần đi, tôi nằm vật ra nệm mặc cho mọi thứ và không biết từ khi nào tôi trong tư thế khỏa thân và chìm sâu trong giấc ngủ.
Mở mắt ra cũng đã tối, nhìn lại mình thấy thật lõa lồ, thấy mình thật dâm đãng, không muốn chấp nhận bản thân vì tự thấy xấu hổ với chính mình nhưng biết làm sao được khi dục vọng đã trở thành thèm khát.
Từ đó cứ mỗi ngày vài lần tôi đều thấy cực sướng, tự đưa mình lên mây không cần đến ai cả, tận sâu đâu đó trong cõi lòng tôi vẫn hiểu như thế này là mình đang chà đạp bản thân mình, nhưng tôi đã không thể đứng lên được nữa khi đã lỡ chạm chân vào bùn, lý trí, sự cứng cỏi và con Lý ngày xưa lại thành ra thế này, tôi cứ trượt dài như thế mãi rồi cũng chán, tôi chán cái trò tự sướng này.
Tôi quyết định trở lại sài gòn để bắt đầu một cuộc sống mới, để tự thay đổi bản thân mình, tôi trở về căn phòng đó, những kỉ niệm, những nỗi đau cứ tràn về, dục vọng lại được thế bắt đầu đẩy tôi dần vào bóng tối của tình dục.
Và anh đã hẹn gặp tôi, tuy tôi vẫn còn hận anh, trái tim vẫn còn đau về tất cả những gì đã xảy ra, nhưng trái tim vẫn thổn thức, và hơn hết là tiếng mời gọi của những đam mê thể xác, tôi đã đống ý, tôi và anh đến khách sạn mà ngày nào vẫn gặp nhau, đến phòng tôi như cá thiếu nước lâu ngày, ôm anh trong vòng tay nhỏ bé, hôn anh một cách gấp gáp và tự nhủ với lòng phải làm sao để anh cực sướng, không phải vì tình yêu dành cho anh mà tôi muốn vậy, chỉ là vì tôi muốn anh cũng thèm khát tôi và nhớ đến tôi sau hôm nay,
Còn tiếp

Tôi chủ động tấn công anh mạnh mẽ hơn so với trước rất nhiều, tôi bắt đầu hôn, hôn tất cả những gì có thể, tôi hôn lên đôi môi anh, mắt anh, và vòng về sau tai anh, cứ thế từ từ đưa anh vào mê cung của tình dục, đây không phải là tình dục của một tình yêu mà là tình dục của sự chiếm hữu, tôi cảm nhận anh đang dần dại đi theo từng động tác của mình, tôi kiên quyết không để anh chạm vào cơ thể tôi, khóa chặt hai cánh tay anh trong khả năng có thể, tôi bắt đầu chuyển dần xuống hai cái núm vú của anh, tôi nhìn nó và dùng tay mình mân mê như những người đàn ông vẫn làm với phụ nữ, anh có cảm giác, anh đã bắt đầu có cảm giác mạnh, tay anh quờ loạng để tìm thứ gì đó trên cơ thể tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng tránh né cho đến khi tôi dùng chiếc lưỡi của mình lướt nhẹ quanh nó và cắn, cắn nhẹ nhàng và điêu luyện như anh đã từng dạy tôi hôn anh, tôi nghe anh rên nhẹ, kêu tôi bằng những tiếng êm ái như ngày nào anh vẫn kêu khi thấy sung sướng cực độ, tôi khám phá dần những điểm yếu trên cơ thể anh và nắm bắt nó nhanh chóng, vừa đủ để anh thấy đê mê tôi len lõi dần xuống dưới, từng chút từng chút một, rốn anh và tôi cũng chạm dần xuống những sợi lông che phủ thằng em của anh, không gấp gáp tôi cứ thế từ từ để anh phải chờ đợi, tôi muốn sự chờ đợi đó khiến anh phải hồi hộp và kích thích, vừa đủ thời gian để anh không thể chờ đợi hơn được nữa, tôi đưa tay nắm lấy thằng nhỏ đang đứng phẳng phiêu trước mắt mình, vuốt nó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như chưa bao giờ nhẹ nhàng hơn nữa, và từ từ tăng tốc độ đó lên, vừa vuốt vừa đua đầu lưỡi của mình chạm dần vào nó, chân anh bắt đầu dang rộng hơn, cơ thể anh đã có phản ứng cực độ, tay anh nắm lấy cánh tay tôi mà bóp thật chặt, tôi cảm nhận được hơi thở và sự sung sướng đang dần lan tỏa trong con người anh, tôi nút cứ thế nút mỗi lúc một mạnh hơn và chuyển từ rên nhè nhẹ sang lớn hơn và ngồi bật dậy, nhanh hơn bao giờ hết anh đầy tôi nằm ngửa ra trước mặt mình, thờ gấp gáp, mắt thì nhìn chăm chăm vào ánh mắt tôi mà nói:
_ Hôm nay em lạ lắm, lúc trước em không thế này?
_ Lạ thế nào, em làm anh sung sướng anh không muốn sao
_ Em đã đầy mình đến với tình dục cùng với ai rồi đúng không ?
_ Nghe uất nghẹn lồng ngực, nhưng chỉ thoáng qua thôi rồi trở lại bình tỉnh vì chợt nhận ra mục đích của mình hôm nay và ghi nhớ rằng anh không phải là gì của mình cả, tôi trố mắt nhìn anh không nói gì.
_ Hôm nay anh thấy em điêu luyện hơn rất nhiều, em không giống Lý, một người con gái luôn thùy mị và kín đáo ngay cả trên giường. phải chăng người đàn ông nào đó đã dạy em những điều này.
_ Tôi cười mỉa mai và nói: dù cho có như vậy thì cũng chẳng liên quan gì anh, giờ anh và em cũng chẳng là gì của nhau cả, hà tất phải can dự vào cuộc sống của nhau làm gì.
_ Anh như bị xúc phạm, buông hẳn tôi ra tiếp tục nói: Đúng, nó chẳng liên quan gì anh cả, nhưng anh không muốn em vì anh mà như vậy.
_ Tôi như con Hổ đang ngủ mà bị phá hoại hun hẵn nhìn anh: Anh coi tôi là loại người đó ư, dễ dàng lên giường với một thằng đàn ông đến vậy àh, anh quá coi thường tôi rồi đó.
_ Tôi đã bắt đầu rơi nước mắt lần nữa, và anh cũng vậy, anh quay sang một bên, tôi ngồi bó gối, dùng chiếc mền ôm lấy thân hình mình mặc cho nước mắt cứ rơi, tôi lại bắt đầu thấy len lõi chút ấm áp dành cho anh, kéo anh quay lại và ôm anh nhẹ nhàng:
_ Đúng là anh đã khóc, trong phút giây này tôi không biết phải làm thế nào cho đúng, anh lên tiếng phá tan sự im lặng bao phủ:
_ Anh xin lỗi, anh rất yêu em, đến giờ phút này tình yêu đó vẫn không thay đổi, hôm nay có lẽ là lần gặp nhau sau cùng của chúng ta, anh muốn gặp em để chính miệng nói với em lời xin lỗi mà anh đã nợ em, anh không muốn có cục diện như thế này xảy ra.
_ Lòng như đã chết nay lai sống dậy vì những lời yêu thương yếu mềm này, thà rằng anh cứ nói anh không còn yêu tôi và lấy một lý do nào đó thật xứng đáng để biện hộ, có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thà là thất bại trong tay anh còn hơn là thất bại trong tay gia đình anh. Biết không là gì nhưng đau thì vẫn cứ đau, tình yêu vốn dĩ màu nhiệm như vậy mà, nó là nỗi đau khiến người ta không còn cảm giác nữa, nằm im bất động nhưng vẫn nghe lời thủ thỉ nhè nhẹ của anh:
_ Hãy cho anh cảm giác được ở bên em là Lý được không em, anh muốn giữ mãi hình ảnh của em trong tận sâu thẩm tâm hồn mình, là em chứ đừng là ai khác.
_ Lời cầu xin thành thật ấy đã khiến tôi bỏ dần lớp vỏ bọc của mình xuống và trờ lại tôi của ngày nào, tôi không thể chối bỏ lời đề nghị của anh vì tôi biết rằng anh đang dùng tình yêu của mình để dối diện với tôi, chứ không phải là dục vọng.
_ Tôi gât đầu lặng lẽ và nằm im đó để anh măn mê cơ thể mình, ôm anh một cái thật chặt rồi thả lỏng mình, dần dần khép đôi mắt đẫm lệ lại cho đến khi chỉ còn một màu đen của bóng tối, những ý định ban đầu giờ đã trở thành mây khói. Tôi là Lý của anh, một con Lý nhẹ nhàng tình cảm chứ không quyết liệt hiếu chiến trên giường, cuối cùng cũng kết thúc một cuộc mây mưa tại đó. Lời chia tay đã để lại nhiều hối hận cho cuộc gặp gỡ hôm nay, anh đã vĩnh viễn ra đi thật sự, tôi ghét mình tại sao lại gặp anh, khi trái tim đã nguội lạnh, giờ lại khiến nó trỗi dậy lần nữa.
Về đến phòng, ngủ một giấc thật sâu và dài vì mệt mỏi, bắt đầu của những ngày mới, tình dục tạm lắng dịu lại trong con người mình, tôi trở lại trường, làm lại từ chính những thất bại, Sau nhiều tháng không đến trường vì lý do cáo bệnh, tôi đến văn phòng xin giấy phép và trở lại lớp, bước vào phòng không khí không còn ngộp ngạt như ngày nào nữa nhưng sự tẻ nhạt vẫn lặng lẽ theo chân, còn 8 tháng nữa khóa học này kết thúc, tôi đã nợ rất nhiều môn, tôi không biết mình có thể bắt đầu lại hay không nhưng vẫn sẽ cố gắng, tôi đảo mắt tìm những hình bóng quen thuộc, tôi không thấy Tâm, chạm phải ánh mắt Tuấn, tôi nhanh chóng lướt qua và tìm các bạn khác, yên tâm rằng các bạn vẫn ổn, nhưng còn Tâm, Tâm thế nào rồi sao lại biến mất thế này.
Phân vân trong suy nghĩ, cuối giờ Hoa và Liên hai người bạn này len lõi đến bên tôi, tôi không còn giận nữa nên cười và ra dấu cho hai bạn cùng về, chúng tôi ghé vào café ngày nào, Tôi được biết từ sau khi tôi nghỉ Tâm, Tâm càng lúc càng trở thành một con sâu men, suốt ngày ăn nhậu không biết cầm chừng và hơn 3 tuần nay không thấy Tâm đến lóp.
Lặng lẽ và nghĩ mình cần có trách nhiệm với Tâm dù rắng nó chẳng liên quan gì tôi, tôi đến nhà Tâm, anh trai Tâm chào hỏi theo phép lịch và chỉ tay cho tôi là Tâm ở trong phòng, tôi với gia đình Tâm thì cũng chẳng xa lạ gì là mấy, rất tự nhiên tôi đặt từng bước chân lên căn phòng quen thuộc ngày nào, cửa phòng không đóng, tôi thấy Tâm đang lúi húi làm gì đó trên chiếc bàn trong phòng, nhẹ nhàng bước vào định cho Tâm sự bất ngờ, tôi tiến lại gần hơn và những hình ảnh khiến tôi choáng voáng đến không thể tưởng tượng, là hình của Liên, một cô bạn trong nhóm mình, vài ba tấm ảnh trong tư thế hết sức mời gọi đạt ngay trên bàn.
Lúc này Tâm đã thấy tôi, Tâm quay qua chỉ thoáng qua một chút bất ngờ, Tâm đã ôm chầm lấy tôi như giữa chúng tôi không hề có chuyện gì gì xảy ra, choáng ngộp vì không thở được tôi dùng hết sức mình đẩy Tâm ra khỏi mình, nhanh tay chụp mấy những tấm hình và hỏi:
_ Tâm và Liên ư, hai người đã đến với nhau sao, có cần phải phô trương đến mức này không ?
_ Tâm im lặng cúi xuống như để né tránh.
_ Có gì mà ngại nè, đây là chuyện bình thường thôi mà, nhưng mà phải cẩn thận chứ, lỡ như ai đó thấy được thì kỳ lắm đó nha.
_ Lúc này Tâm mới chịu lên tiếng, từ khi Lý đi Tâm rất buồn, Tâm biết Lý không phải là người như những gì Thúy nói, nhưng bản chất của một thằng đàn ông, tự ái, lại thêm hôm đó, Tâm thật sự không biết phải làm thế nào nữa, Lý thì không một lời giải thích, Lý biết Tâm yêu Lý mà, sao lúc nào Lý cũng muốn khiến Tâm phải đau khổ Lý mới chịu chứ.
_ Chuyện đã qua hãy cứ để cho qua, Lý không muốn nhắc đến chuyện cũ nữa, bây giờ hãy cho Lý biết, Lý đã trở lại, Tâm có thể tiếp tục đến lớp không?, Lý không quen cảm giác không có Tâm mỗi khi đến trường, Tâm và Liên đi dến đâu rồi.
_ Giữa Tâm và Liên không có chuyện gì cả đâu Lý ạ, chỉ là bình thường thôi.
_Lòng cũng còn phân vân rất nhiều nhưng không muốn hỏi thêm nữa vì mục đích tôi dến đây không phải để hỏi thăm chuyện tình yêu của các bạn mà là lôi Tâm trở lại trường.
_ Tôi chưa kịp nói gì thì Tâm lại tiếp, Thúy là người lúc nào cũng sát cánh bên Tuấn, Tuấn nó yêu Lý vì vậy hay ghen, rồi lúc nó gửi thư tỏ tình cho Lý nghe đâu Lý đã đưa cho người yêu đọc, rồi nhiều chuyện nữa Tâm không tiện nói ra nên Tuấn nó mới trở nên như vậy, còn Tâm tình yêu của Tâm danh cho Lý có cao cả đến mức nào thì cũng không thể tránh khỏi những khiêu khích mà, về phần Thúy nó chẳng yêu ai trong nhóm mình nhưng lúc nào cũng muốn mọi người chú ý đến vì vậy đâm ra ghanh tỵ và dẫn đến hiện trạng hôm nay, trong mỗi người chúng ta ai cũng không tránh khỏi sai sót trong chuyện này.
_ Tôi ngăn không cho Tâm tiếp tục nói nữa bằng cái gật đầu và nói: Lý không muốn nói về bất cứ chuyện gì nữa, tất cả đã là quá khứ, Lý không muốn nói nữa, giờ Tâm hãy trở lại trường đi và mình bắt đầu lại từ đầu được không ?
Tôi ra về trong tâm trạng thoài mái hơn bao giờ hết, tình bạn của chúng tôi cũng được cảu thiện hơn trước, tuy không bằng, nhưng cũng được coi là tạm ổn, cho đến ngày lễ chúng tôi họp nhau lại và nhậu.
Nhậu ngay tại nhà Tuấn, ba mẹ Tuấn chỉ có mình Tuấn nên rất cưng chiều và lo lắng cho Tuấn, Ông bà mua hẳn căn nhà cho Tuấn vào đây ăn học. Chúng tôi lúc trước thỉnh thoảng cũng ghé lại đây thường xuyên.
Hơi men, say say tỉnh tỉnh, hôm nay không có Thúy, chỉ có tôi Hoa, Liên và 4 bạn nam thôi, nhậu xong, tôi mệt mỏi khó chịu, rồi những hình ảnh dục vọng lại trở về ngay bên cạnh, tôi bức rức khó chịu và lại thấy nhớ anh, tôi lần mò cuối cùng cũng lên được căn gác trên tầng 2 dể ngủ, chỉ một mình tôi ở đó, lát sau thấy trên cơ thể mình có sự ấm áp của cái gì đó, tôi giật bắn người khi thấy Tuấn, Tuấn đã bị hơi men làm cho mê muội, ôm lấy tôi chặt đến không còn có thể chặt hơn nữa, nhục dục và đam mê thể xác t rỗi dậy nhưng tôi vẫn còn đủ lý trí kìm hãm bản thân là phải bảo vệ mình, không được tự mình đánh mất đi tôn nghiêm của mình, trong mắt các bạn tôi phải luôn là người để các bạn nể trọng.

Xem tiếp Phần 7

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Tin mới
Loading...