Chuyện thật kể lại của một cô gái 7

_ Tuấn àh Tuấn, tôi dậy đi đừng làm vậy
_ Tuấn không trả lời, mắt vẫn nhắm và tay vẫn ôm không cử động
_ Tôi bắt đầu thấy nóng giận, đâu đó tận sâu trong tìm thức trỗi dậy một sự tinh khiết làm át đi
nhục dục vừa trỗi dậy khi nãy, tôi gỡ tay Tuấn ra khỏi mình, Tuấn đã thức, từ nãy đến giờ Tuấn vẫn thức, làTuấn đang giả vờ, tôi nhận ra điều đó.
_ Ku Tuấn đã hiện rõ đằng sau lớp quần mỏng đó, tay Tuấn gấp gáp ôm chầm tôi lại như không điều khiển được mình, đặt lên đôi môi tôi nụ hôn cướp đoạt, tôi biết rằng trong lúc này nếu tôi càng cố gắng chống cự sẽ càng làm tăng thêm sự kích thích trong con người Tuấn, tôi không đáp trả nụ hôn đó cũng đồng thời không cho lưỡi Tuấn chạm vào đầu lưỡi mình, lúc này đây cảm giác bị tổn thương trực chờ giao động, cảm giác nếu chuyện này xảy ra là mình đang có lổi với anh hay nói đúng hơn là có lỗi với tình yêu của mình, tuy tình yêu ấy đã ra đi nhưng cảm giác thì vẫn còn tồn tại.
_ Tôi cố gắng dùng sức mình đẩy Tuấn ra nhưng không được, Tuấn quá mạnh so với một người phụ nữ yếu mềm như tôi, tôi biết bên dưới căn phòng này là các bạn, chỉ cần các bạn bước lên là có thể giải thoát tôi khỏi hiện trạng này, chỉ cần tôi lên tiếng thì tất cả sẽ được giải quyết, nhưng không được nếu làm vậy thì tình bạn giữa chúng tôi mới vừa phục hồi sau bao nhiêu tổn thất sẽ tan biến thành may khói, rồi mọi người sẽ nhìn Tuấn như thế này, rồi bản thân tôi sẽ phải đối diện ra sao, rồi Tâm nữa, Tâm sẽ thế nào, dẫu biết rằng dường như Tâm và Liên có quan hệ với nhau nhưng tình yêu Tâm dành cho mình vẫn cón đó. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập khiến tôi dần mất đi bình tĩnh, nhưng khong đươc tôi không thể ngồi yên ở đây để mặc tình cho Tuấn cứ sai lại càng sai, tôi không muốn ngày mai phải nhìn Tuấn với một ánh mắt khác, tôi dụ dần Tuấn bằng cách cho Tuấn hôn nhẹ nhàng, từ từ cho Tuấn đưa cái lưỡi tham lam của mình vào miệng tôi, lúc này Tuấn không còn đề phòng nữa, Tuấn như nghĩ rằng tôi đã đồng ý, từ từ buông nhẹ cánh tay thô bạo của mình ra, giờ chỉ còn là cái ôm rất nhẹ, đâu lưỡi chạm đầu lưỡi, dục vọng cứ thế thôi thúc, người bắt đầu nóng lên, tôi đã sắp không kìm chế được mình, cái hơi men chết tiệc này nó làm tôi dần mất tự chủ, cho đến khi tay Tuấn đang có dấu hiệu buông tôi ra để chuẩn bị len lõi đến nơi khác, tôi mới hoàn toàn tỉnh táo, và đầy manh Tuấn ra khỏi mình, Tuấn quá bất ngờ và có ý định sẽ tiếp túc hành động nhưng chợt Tuấn dừng lại vì tôi đã khóc, tôi như một đứa con nít bị té quá đau nên nước mắt rơi giàn dụa, tôi biết cách này đã có hiệu quả, tôi đã bắt đầu thấy Tuấn hối hận chạy vội vào tolet làm gì đó, còn mình tôi ngồi lại căn gác gỗ với muôn vàn suy nghĩ vô chừng, không biết tại sao tôi lại có thể khóc, khóc ngon lành, tôi không biết vì cảm giác bị Tuấn xúc phạm, hay vì nhớ anh hay vì chuyện gì khác, Tuấn đã quay lại với khuôn mặt đầy nước, tôi không biết xáo trộn trong những giọt nước đó có nước mắt của Tuấn hòa quyện hay không ?tôi im lặng nghe tim mình thổn thức, nghe lòng mình đang hồi hộp chờ đợi, Tuấn đã bước lại gần, đặt mình trên chiếc mệm gần nơi tôi đang ngồi, mắt nhìn xa xăm qua cánh cửa sổ và nói:
_ Sao Lý không rời khỏi đây khi Tuấn vào tolet, Lý tự tin đến mức nghĩ rằng Tuấn đã bỏ ý định ư, tôi quan sát Tuấn một lượt, thấy thằng em Tuấn dường như đã không còn manh động nữa, khoảng cách giữa tôi và Tuấn lúc này khoảng gần 1m, tôi tiến lại gần Tuấn, ngồi ngay đối diện với Tuấn, đưa làn môi mỏng manh của mình cong lên thách thức:
_ Lý không tự tin nhưng Lý biết những giọt nước mắt đó đã làm chùng đi ý đồ đen tối của Tuấn, hạ giọng dần xuống, tay cầm lấy bàn tay Tuấn khẽ lay và nói:
_ Tuấn nè, coi như chuyện hôm nay chưa hề xảy ra, Lý không muốn mất đi tình bạn của chúng ta, nó đã mất một lần, Lý không muốn mất đi lần nữa, Tuấn có hiểu không ? Lý muốn nó mãi mãi đep và thuần khiết, hãy hứa với Lý có được không ?
_ Tuấn cũng siết nhẹ bàn tay tôi, khẽ gật gật đầu mà nói:
_ Lý có biết Lý đẹp lắm không, con người Lý toát lên một vè đẹp khiến người ta thấy say lòng, nếu lần đầu tiên gặp Lý Tuấn thấy khó chịu bao nhiêu thì bây giờ với Tuấn Lý lại đáng yêu bây nhiêu. Ngay từ những ngày đầu đến trường người mà Tuấn thấy ghét nhất là Lý, Lý có vẻ kiêu sa, lạnh lùng, và không thèm ngó ngàng gì đến ai, Lý chảnh thấy ớn luôn, sau câu nói đó là một nụ cười thật hồn nhiên, và với tôi, thì không ngờ rằng mình lại thấy ghét như vậy.
_ Tôi không biết với những người lớn, cái đẹp là như thế nào, nhưng trong mắt những người bạn cùng trang lứa khi đó tôi không nghĩ mình quá tệ đến mức bị mất người yêu vì cái tội xấu. (Hehe, là lúc trước thôi nhà chớ giờ thì không dám tự tin).
_ Sau đó tôi và Tuấn từng người một bước xuống nhà dưới, mọi người vẫn còn đang say ngủ, tôi nhìn rõ Liên đang ôm Tâm với một sự mãn nguyện hiện rõ trên khuôn mặt, những người còn lại vẫn đang ngủ rất ngon lành, tôi đã bắt đầu lé lói một ý niệm, giữa Tâm và Liên sẽ còn rất nhiều ngã rẻ đánh dấu cho những chũi ngày miên man của một tình yêu khó đến.
_ Trở lại với cuộc sống của chính mình, tôi đã có tình bạn, đã có thể trở lại trường, nhưng tôi thấy bất an và có cảm giác như mọi thứ rất ư là hư ảo, chỉ có anh mới làm nên một sự vững chắc, tôi hạn chế gặp Tâm và cả Tuấn, vì sợ sẽ phát sinh những chuyện đáng tiếc có thể xảy ra.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, tình yêu cứ ngày một làm con tim đau đáu, tôi cứ chọn biện pháp chốn chạy mà không dám đối diện với thực tại, cảm giác cô đơn chết người đó cứ dai dẳng bám riết vào mình không chịu buông tha, chuyện học hành cũng theo đó sa súc dần, mọi người thấy lo lắng cho tôi thì tôi lại càng thấy chán ngán bản thân mình hơn, tôi dần chui vào cái rọ của sự cô đơn, chốn tránh mọi thứ.
Chỉ còn 3 tháng nữa là kết thúc năm học, nhung tôi còn nợ quá nhiều môn, tôi bắt đầu thấy áp lực, cùng khi đó tôi nhận được tin nhắn, (Anh ấy đã là của tôi, nhưng bạn hạnh phúc hơn tôi vì đi bên tôi anh ấy lúc nào cũng nghĩ đến bạn), trái tim co thắt liên hồi, đây chắc chắn không phải là nhầm số, tôi điều tra và biết được đó là số máy của người yêu anh, tình yêu này vốn đã được chôn vào tận sâu giờ đang trở mình thức dậy, lại nhớ đến anh, lại khao khát yêu anh, nó đã nằm yên nay lại được người ta đánh thức dậy, nó trở mình dậy và hoạt động trong vô thức, tôi bắt đầu lại làm cái việc vô bổ là nhắn tin cho anh, anh trả lời, nhưng kèm theo câu nhắn nhủ, em đừng có nhắn tin ban ngày vì người yêu anh ở đây, người yêu anh ghen lắm, có gì em cứ nhắn buổi tối anh sẽ trả lời em he.
Tự mình đưa mình vào sự sỉ nhục như là người đang cướp đoạt hạnh phúc của người khác vậy, tôi bắt đầu sa sút trở lại, tôi tim đến Liên, người bạn mà tôi lúc nào cũng thích trò chuyện, Liên là người phụ nữ nhiều khát vọng và đam mê tình dục rất cao, Liên lúc nào cũng là người phụ nữ chiến thắng sau cùng trong mọi cuộc tình vì cô bạn này của tôi chỉ biết yêu một nửa và nửa còn lại là yêu bản thân, khuyên tôi nhiều thứ, nhưng tất cả đều không thể làm vơi đi được sự sỉ nhục này, Liên dẫn tôi đi chơi cho thỏa mái, tôi theo chân Liên đi khắp nơi từ bar cho đến vũ trường nhưng tôi không phải là người phụ nữ thuộc về nơi này, tôi dừng lại, và trở về lại là mình.
Tôi đến trường thưa dần, khả năng phấn đầu cũng kém dần, và đến một ngày tôi gặp một người bạn của anh, không biết vì lý do gì, tôi thường hay đến những quán café gần nhà anh trầm tư một mình, và cũng chính vì nguyên nhân đó tôi đã gặp bạn anh. Phép lịch sự tôi mời anh cùng ngồi và cũng sẵn ý đinh tôi hỏi thăm về anh. Tôi biết rằng chẳng ai dại gì lại để đi kể về bạn mình cho người yêu cũ của cô ta nghe trong khi không có lợi gì cho mình, là phụ nữ thì họa may chứ cánh đàn ông thì rất khó đối phó, tôi chặn đầu tất cả mọi chuyện và nắm bắt tất cả sơ hở của anh ta để từng bước một đưa anh vào câu chuyện của mình, cuối cùng cũng biết được một vài thông tin hữu ích, anh đã tìm kiếm rất nhiều phụ nữ trước khi chia tay với tôi, nhưng không ai quan tâm và yêu thương anh bằng tôi vì vậy cứ giậm chân tại chỗ, cho đến khi gia đình anh gây áp lực quá mạnh, anh tìm đại một cô gái dắt về, ba anh đồng ý thế là anh an tâm mà tìm hiểu không cần phải suy nghĩ nữa, và rời khỏi tôi một cách nhẹ nhàng, tôi ghép từng cái nhỏ nhặt bạn anh nói và ghép thành một câu trả lời nguyên vẹn như trên, tôi tê tái đến từng đường gân trên cơ thể.
Ngồi một lát cho phải phép lịch sự tôi xin phép ra về, trong đầu tôi giờ đây chẳng còn gì cả, chỉ còn lại một mớ rách nát, tất cả những gì đẹp đẽ giờ biến thành những điều tệ hại hơn bao giờ hết, tôi quyết định và thề rằng sẽ không yêu một ai nữa, trên tay tôi vẫn còn chiếc nhẫn anh tặng ngày nào, tôi không nỡ quăng nó đi mà đem về nhà, bỏ vào một chiếc hộp, tôi bắt đầu có cảm giác hận, hận cái tình yêu giả dối mà tôi đã tôn thờ bấy lâu nay, nếu có thể làm cho anh phải đau khổ, tôi nhất định sẽ làm dù cho phải trả bằng bất cứ giá nào, suy nghỉ của tôi lúc đó là vậy, tôi lại nhận được tin nhắn, (Bạn nghĩ xem, mỗi khi ở bên tôi anh ấy lúc nào cũng nhắc đến bạn, tôi không chắc mình có thể yêu ây giống như bạn nhưng tôi sẽ cồ gắng chiến thắng bạn), đọc xong tin nhắn tôi chỉ muốn hét lên cho tất cả nổ tung vì giận dữ, hình như cô ta đang khiêu khích tôi thì phài, tôi ráng nín nhịn không trả lời cô ta nhưng nhắn tin cho anh (giữ người yêu cho tốt, tôi không muốn có một ngày tôi dùng những lời lẽ không hay để đáp trả đâu đó, tôi cũng là phụ nữ, tôi biết làm thế nào đề một người phụ nữ phải đau đó, cái gì tôi không làm được chứ khiêu khích thì tôi rất giỏi, anh cũng biết điều đó mà), anh gọi điện tới tấp nhưng tôi không nghe máy, anh bắt đầu nổi điên lên và nhắn tin trở lại, em nói gì anh không hiểu.
Tôi im lặng cho qua không thèm quan tâm nữa, và ngay thời gian đó tôi quen đươc một người, anh ta rất giống anh, giống đến kỳ lạ nhưng có điều anh ta bản lĩnh hơn anh rất nhiều, cách ăn nói cũng cứng cáp hơn, dần dần tôi cảm thấy cảm mến anh ta, thây lòng bắt đầu có hơi ấm trở lại, và rồi cũng đến cái ngày chúng tôi chính thức hẹn hò, lần đầu tiên hẹn hò cùng anh theo đúng nghĩa, thật lòng mà nói tôi không hề có cảm giác yêu chỉ là cảm mến đôi chút nhưng quyết định cho mình và cho cả anh ta một cơ hội, cho đến khi quen nhau được vài tháng, vô tình đến nhà Liên và bắt gặp Liên đang xem phim sex, đâu óc lại trở lại những hình ảnh dâm dục khó tả, tôi bắt đầu có cảm giác lên cơn nghiện sex, cái con quỷ dâm dục như Tigon nói đã và đang từ từ đứng dậy trong tìm thức, người bắt đầu chảy nước ào ạt theo sự tiếp nhận của hai con mắt, công thêm những mẩu chuyện do Liên kể về những cuộc mây mưa của mình, cùng một lúc tôi tiếp nhận quá nhiều cái làm cứ nghẹn dần cái cơn khát dục vọng, tôi tự nghĩ mình có phải là loại phụ nữ dâm đãng không?, sao mình lại thế này, nó có gì đáng để mình phải thèm khát đến vậy chứ, dằn lòng không xem nữa và trở về nhà, một giấc ngủ trưa không trọn vẹn vì bức rức như thiếu cái gì đó.
Tối đó tôi và anh ta gặp nhau, anh mời tôi cùng đi sinh nhật một người bạn, tôi mặc chiếc váy ngắn màu vàng, chọn chiếc lót cực chuẩn và chính nó đã đưa bộ ngực tôi lồ lộ đi dôi với chiếc váy, nhìn một lần cuối cùng trước khi ra khỏi phòng, tạm chấp nhận bản thân với một nụ cười sau khi bước ra khỏi phòng. Anh ta đang nhìn tôi từ đăng xa xa, ánh mắt đó không rời khỏi tôi một chút nào, nhất là cái nhìn chăm chú vào cặp vú, dường như là tôi đang chuẩn bị để bắt đầu làm nô lệ cho tình dục, đúng đúng là nô lệ của tình dục, nô lệ của chính dục vọng của tôi chứ không ai khác, cuộc vui cuối cùng cũng tàn sau hơn 10h, anh đã ngà ngà say, ánh mắt anh nói cho tôi biết tôi chẳng cần phải làm gì cả mà chỉ việc chờ anh lên tiếng trước, anh cho xe bon bon trên đường rất chậm, chậm đến mức không thể chậm hơn và cuối cùng dừng lại ở một con đường thoáng vắng.
Tôi cảm nhận được điều tôi cần đã đến, anh quay người lại sau khi bước xuống xe và nói:
_ Hôm nay mình đừng về nhà có được không ?,
_ Tôi không trả lời, anh tiếp tục, em rất quyến rủ, quyến rủ hơn tất cả những lần anh đã gặp em.
_ Anh muốn đến với em chỉ vì em quyến rủ thôi sao
_ Không chỉ vì như vậy mà còn vì anh thấy dường như mình yêu em
_ Tôi chẳng cần biết đó là lời nói dối hay là lời nói thật, vì tôi không còn cảm giác tin tưởng những người đàn ông nữa.
_ Vẫn tôi là người chọn nơi dừng lại, tôi cũng không quên nói ngắn gọn một chút về cuộc đơi của mình, tạm đủ để anh biết tôi không phải là một cô gái con trinh trắng, anh chẳng có gì ngạc nhiên, hay là vì không có thời gian để suy nghĩ thêm gì nữa.

Xem tiếp Phần 8

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Tin mới
Loading...